ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 397

"Lạc Táp."

"a?"

Lạc Táp hoàn hồn, Phó Duyên Bác gọi cô từ phòng bếp, cô đi qua:

"Cần giúp gì sao?"

Phó Duyên Bác: "Giúp tôi tìm một chén đựng canh trong tủ đi."

Vừa rồi anh ta đổ thức ăn ra nên trên tay đều là dầu.

Lạc Táp mở tủ, lấy chén đựng canh ra: "Anh cũng thích uống canh

măng hả?"

Phó Duyên Bác cười: "Ừ."

Thật ra anh không thích ăn, chỉ là đã hỏi sư phụ xem cô thích ăn món

gì, thích uống canh gì.

Trong bữa cơm cơ bản đều là Phùng Khiếu Vịnh cùng Phó Duyên Bác

nói chuyện công việc, Lạc Táp cũng không chen lời được nên im lặng ăn
cơm, bữa cơm thật nhàm chán.

Sớm biết như vậy cô tự ở nhà mình ăn mì còn hơn.

Thỉnh thoảng Phó Duyên Bác sẽ nhìn cô một cái, cũng không cố tình

gắp đồ ăn cho cô, sợ làm cô sợ.

Ăn cơm xong, Lạc Táp muốn thu dọn chén đũa nhưng Phó Duyên Bác

không cho, Phùng Khiếu Vịnh nói: "Tiểu Phó à, chúng ta tiếp tục nói
chuyện, để Lạc Lạc rửa chén đi, nó còn chưa bao giờ rửa chén đâu, coi như
tập luyện đi."

Phó Duyên Bác cười cười: "Mấy việc nặng nhọc ((¬_¬;) nặng nhọc

?) như rửa chén vẫn nên để con tới làm, sư phụ đọc báo một lát đi, con rửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.