ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 510

Lạc Táp xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài là một khoảng

tối tăm, ánh đèn đường cũng bị nước mưa làm cho mơ hồ nhìn không rõ.

Trước kia cô không thích nhất là ngày mưa, trời vừa mưa giao thông

liền tắc nghẽn, khi trực trên đường dù có mặc áo mưa thì khi trở lại đơn vị
quần áo cũng đã ướt.

Về đến nhà thì lại càng lạnh lẽo.

Hiện tại xem ra ngày mưa cũng không tệ đến như vậy.

Bên trong xe dần dần ấm lên, trên cửa sổ bám một tầng hơi nước, cô

đưa ngón tay lên vẽ lung tung.

Khi Tưởng Mộ Tranh quay đầu lại vừa vặn thấy được cảnh này, cô

đang vẽ một khuôn mặt tươi cười.

Thì ra cũng không phải là cô không có tâm tính của mấy cô bé, chỉ là

khi cô muốn làm nũng thì không có ai ở bên cạnh để chiều cô. Theo thời
gian, cô cũng dưỡng thành tính cách lạnh nhạt.

Anh duỗi tay xoa xoa đầu cô.

Lạc Táp 'chát' một cái, đập vào tay anh Tưởng Mộ Tranh cười, rút tay

về, tập trung lái xe.

Tới cửa nhà, Lạc Táp mặc áo khoác của mình vào rồi xuống xe.

Tưởng Mộ Tranh cũng đi xuống theo. Bỗng nhiên, anh khẽ gọi cô: "Lạc
Lạc."

Lạc Táp ngước mắt: "gì?"

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Tưởng Mộ Tranh đã hôn xuống. Trong

đầu cô toàn bộ trống rỗng, chờ đến khi cô phản ứng lại thì anh đã hôn xong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.