ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 570

Lạc Táp không lên tiếng, chạm trán vào vai anh.

Bỗng nhiên Tưởng Mộ Tranh khom lưng một cái, giữ chắc đùi và eo

cô rồi nhấc bổng cô lên. Lạc Táp không có chuẩn bị trước nên bị dọa cho
hết hồn, duỗi tay ôm lấy đầu của anh.

Cúi đầu xuống nhìn anh, đúng lúc anh cũng ngửa đầu lên, hai người

đối mặt. Anh đã ôm cô như thế này ba lần rồi, cô cũng phần nào đã quen
với việc này.

Ánh mắt Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn xoáy sâu vào mắt cô, anh nói:

"Ôm em cho cái tay khỏi tự do làm loạn, xin lỗi em chuyện vừa rồi."

Lạc Táp không nói chuyện, cúi đầu hôn hôn lên môi anh.

Cảm giác yêu đương thật tốt, cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày

mình sẽ không còn rụt rè như thế này.

Toàn bộ quá trình Tưởng Mộ Tranh đều cười nhìn cô, Lạc Táp trừng

anh một cái, dời tầm mắt đi.

Đã qua 12 giờ đêm.

Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn ôm cô, ôm lâu rồi cánh tay có chút tê mỏi,

anh liền xoay người đặt cô lên mui xe, tạm nghỉ ngơi.

Lạc Táp cũng không yêu cầu anh thả cô xuống, cứ thế tận hưởng giây

phút yên bình ở bên nhau của hai người.

Hơn nửa đêm rồi mà hai người vẫn ngây ngốc đứng trong gió lạnh,

cũng không muốn nói năng gì.

Có một khoảnh khắc Lạc Táp cảm giác bản thân là 249, mà Tưởng Mộ

Tranh đã bay lên đến 251, hai người chia đều ra sẽ là 250.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.