ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 787

Cô nhấc chân, Tưởng Mộ Tranh lui về sau một bước, cô không đá anh,

chỉ là dọa anh mà thôi.

Tưởng Mộ Tranh kéo cô vào trong lòng, "Đừng náo loạn, sủi cảo nở

rồi kìa."

Lạc Táp đổ thêm chút nước lạnh vào nồi, Tưởng Mộ Tranh cúi đầu,

đặt lên cổ cô một nụ hôn nóng bỏng.

Sủi cảo đã nấu xong, cũng chưa kịp múc ra thì Lạc Táp đã bị Tưởng

Mộ Tranh xoay người lại, hai người tiếp tục quấn lấy nhau mà hôn, khó
chia khó lìa.

Khi nụ hôn kết thúc, nhân sủi cảo đã bị nở đến bục ra nổi lên khắp

nồi......

Đến chiều, đàn dương cầm mà Tưởng Mộ Tranh mua đã được chuyển

tới. Lắp đặt và điều chỉnh xong thì cũng đã chạng vạng.

Sau khi nhân viên cửa hàng bán đàn rời đi, Lạc Táp hỏi Tưởng Mộ

Tranh: "Anh nghĩ gì mà lại mua đàn vậy?"

Ngón tay Tưởng Mộ Tranh ấn lung tung lên mấy phím đàn, anh ngẩng

đầu: "Anh muốn học đánh đàn, em dạy anh nhé?"

Lạc Táp sửng sốt: "Em dạy cho anh?"

"Ừ, không phải ở nhà em có rất nhiều giấy khen thưởng của hội thi

đàn dương cầm à?"

Lạc Táp không ngờ là anh sẽ để ý đến mấy cái giấy khen nhỏ bé trong

phòng làm việc ở nhà cô, còn là mấy giấy khen đạt được khi học tiểu học.

Ba đã giữ lại tất cả giấy khen và ép lại cho cô, cô liền đặt chúng ở một

góc của kệ sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.