ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 788

Tưởng Mộ Tranh nói: "Anh dạy em tiếng Anh, em dạy anh đàn."

Lạc Táp gật gật đầu: "Được thôi."

Trong lòng rất vui vẻ, lại đặc biệt cảm động.

Trải qua khoảng thời gian ở chung này, cô phát hiện không có gì là

Tưởng Mộ Tranh không biết.

Điều duy nhất anh thiếu sót mà cô biết chắc có lẽ cũng chỉ có đàn

dương cầm.

Vì muốn cho cô có được cảm giác vượt trội, anh liền lấy thứ bản thân

không am hiểu nhất ra để cho cô dạy.

Khi anh học đàn thì rất nghiêm túc, nghiêm túc hệt như một học sinh

tiểu học vậy.

Mặc dù là anh ngốc đến không chịu nổi, mấy cái bản nhạc cô dạy mấy

giờ đồng hồ, nhưng khi đàn anh vẫn quên mất.

Sau đó anh vẫy tay: "Mỏi tay quá, Lạc Lạc, chúng ta làm chút việc

khác đi."

Anh thuận thế kéo cô ngồi lên trên đùi mình.

Lạc Táp không biết phải từ chối như thế nào, vùi mặt vào trong cổ

anh, cũng không nói lời nào. Tưởng Mộ Tranh nhỏ giọng hỏi cô: "Có phải
vẫn còn đau không?"

"Ừm."

"Vậy chúng ta đi xem phim đi."

"Xem phim gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.