"Ừ, Chu Nghiên sẽ đưa đồ ăn ngon đến cho những đồng nghiệp trực
ban, cũng đông vui lắm." Cô nói: "Thật ra là em chủ động yêu cầu trực ban,
cũng sẵn sàng trực thay cho đồng nghiệp khác, không muốn về nhà. Về
cũng chỉ có một mình, còn không đông vui bằng ở đơn vị, còn có người để
nói chuyện."
Đêm nay có lẽ là cao hứng nên cô nói nhiều hơn với Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh nghe mà đau lòng, anh nhịn không được hỏi: "Dì Du
cũng luôn mặc kệ em sao?"
"Không phải, bà ấy cũng hỏi khi nào em nghỉ, em nói phải trực ban.
Kỳ thật em có ca trực hay không cũng đều như nhau thôi, em sẽ không đến
nhà Sở Nhất Sơn, bà ấy cũng sẽ không bỏ mặc bên kia mà một mình qua
đây ăn tết cùng em."
Lạc Táp thở dài: "Không nói chuyện không vui nữa."
Dừng một chút, cô thoáng đấu tranh rồi hỏi: "Mẹ em gần đây thế
nào?"
Tưởng Mộ Tranh: "Khá ổn, có anh mà, không có việc gì cả, anh đặt vé
cho dì ấy và cả mẹ anh đi Vienna nghe nhạc hội. Có mẹ anh ở cùng nên
không sao cả, mẹ anh còn đang buồn chán vì không có ai đi chơi cùng kìa."
Lạc Táp buông đồ trong tay ra, ôm anh một cái: "Tưởng Mộ Tranh."
Cô chỉ gọi anh một tiếng, còn lại không nói gì thêm, cô nghĩ là anh
hiểu cô muốn nói gì.
Tưởng Mộ Tranh vỗ vỗ đầu cô: "Tết nhất, chúng ta nói chuyện gì vui
vẻ được không?"