Cô sẽ đem tất cả tình yêu thương của cô dàng cho đứa nhỏ, sẽ cùng bé
lớn lên, có những bí mật của cô cùng con gái, cô sẽ làm những việc mà cô
chưa từng có với mẹ.
Khóe miệng Tưởng Mộ Tranh cong lên, ngoài xe có tiếng còi xe
truyền vào, anh mới nhớ ra là xe đang đỗ bên đường, trên xe còn có mẹ vợ
tương lai.
Nói với cô: [ em nhanh chóng gọi điện thoại báo cho Phó Duyên Bác
đi, anh lái xe.]
Lạc Táp rời khỏi WeChat, gọi điện cho Phó Duyên Bác, rất nhanh liền
nhận máy: " Lạc Táp?"
" là tôi."
" trước đó tôi có gọi qua một lần, nhưng điện thoại của cô để ở chỗ em
trai cô."
" ừ, sau đó nó đưa tới bệnh viện cho tôi." Lạc Táp chân thành nói: "
cảm ơn anh, đã thêm phiền toái cho anh rồi."
Phó Duyên Bác: " đừng nói mấy lời khách sáo với tôi, lại nói, cũng
không giúp đỡ được cho cô cái gì."
Sau đó anh quan tâm hỏi: " hiện tại thế nào? Có bị thương ở đâu
không?"
Lạc Táp: " không bị thương, vốn dĩ là phải về nhà, bác sĩ nói muộn rồi
liền ở lại quan sát một chút, không có việc gì." Cô lại xin lỗi nói: " hô nay
gây phiền toái cho anh rồi, thay tôi cảm ơn bác Phó."
Phó Duyên Bác cười nhạt: " tin tức của cô cũng nhanh thật đấy."
Lạc Táp: " là Trình Diệc nói."