ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 889

Lạc Táp bị Tưởng Mộ Tranh hôn đến không có kẽ hở, không thở nổi,

tay cô cố gắng đẩy anh ra, cố ý bất mãn nói: " chê em hát không hay có
phải không?"

" không phải." Tưởng Mộ Tranh chột dạ nói: " giống như chim sơn ca

hót véo von vậy."

" vậy sao anh còn hôn không cho em hát?"

Tưởng Mộ Tranh dừng lại, cái khó ló cái khôn: " anh cảm thấy bản

thân mình là kẻ phàm phu tục tử không đủ cấp bậc để nghe được giọng ca
của tiên nữ trên trời."

" em đá chết anh bây giờ."

Tưởng Mộ Tranh cười ha ha.

Lạc Táp ôm lấy cổ anh: " em di truyền từ ba em đấy, ông ngũ âm

khuyết thiếu."

Tưởng Mộ Tranh: " đây là thượng đế đặc biệt chiếu cố, nếu là em hát

dễ nghe, nào có chỗ cho anh cơ hội thể hiện, đúng không?"

Lạc Táp cười, Tưởng Mộ Tranh lại nói: " nhưng anh cũng thích lời bài

hát kia."

" anh cũng hát?"

" không nhớ rõ bài hát cho lắm, nhưng có thể học, như vậy đi, hôm

nay là sinh nhật anh, có thể cho em một nguyện vọng, cái gì cũng được, chỉ
cần anh có thể làm được anh đều làm." Anh nhìn vào mắt cô.

Lạc Táp nghĩ nghĩ: " hàng ngày hát cho em nghe, mãi cho đến khi em

già rồi không nghe được nữa, mỗi ngày một bài không được lặp lại."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.