Anh nói: " hai bài đi, sáng một bài, trước khi đi ngủ một bài, đi công
tác anh sẽ hát qua điện thoại cho em nghe, nếu là lúc đó trên máy bay, anh
sẽ ghi âm lại cho em."
Lạc Táp tính tính: " 1 năm liền phải hát hơn 700 bài, 50 năm là hơn 30
nghìn bài đó."
Tưởng Mộ Tranh suy nghĩ, lại thay đổi chủ ý: " cảm giác có chút
thiếu, buổi sáng hai bài buổi tối hai bài, tùy em chọn bài, cuối tuần có thể
nhiều hơn hai bài."
Lạc Táp: " anh không thấy phiền a?"
Tưởng Mộ Tranh cười: " phiền cái gì?"
" sau này tình cảm phai nhạt , anh thấy chán, nói không chừng 1 tuần
cũng không hát được một bài."
" sẽ không."
Anh chắc chắn như vậy.
Lạc Táp khẽ thở dài: " có đôi khi em cũng sợ, bởi vì ba mẹ lúc trước
tình cảm tốt đến như vậy, vẫn thất bại trước thời gian."
" nếu em thấy lo lắng, anh liền không hứa hẹn nữa, anh đưa cho em
quyển sổ tay, mỗi ngày viết vào anh hát bài gì cho em nghe, chờ đến 50
năm sau, em nhìn xem anh rốt cuộc có kiên trì không, được không?"
" Tưởng Mộ Tranh."
Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, ý bảo cô nói tiếp.
" không có gì." Được anh yêu nhiều là hạnh phúc may mắn nhường
nào.