ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 930

Tưởng Mộ Tranh bắt đầu đốt lửa, bật lửa mới vừa bật lên, đột nhiên

Trình Diệc hắt xì một cái tới đây, ngọn lửa mỏng manh nháy mắt tắt phụt.

Trình Diệc: "..."

Tưởng Mộ Tranh: "..." anh thật sự muốn đá chết tên ngu ngốc này.

Quần áo toàn bộ được hong khô, đã là hơn nửa đêm gần sáng.

Trình Diệc mặc quần áo ấm áp dễ chịu, dựa vào ghế, hai chân đặt lên

bàn trà, vài phút sau liền say sưa đi vào giấc ngủ.

Tưởng Mộ Tranh sức lực đã khỏe hơn không ít, tuy rằng rất mệt mỏi,

nhưng lại không hề buồn ngủ.

Anh lại cầm một gói bột lưu huỳnh, đến bãi biển di chuyển khắp nơi.

Hơn 30 tiếng đồng hồ qua đi, tín hiệu cầu cứu phát đi như cũ không có

hồi âm, phạm vi 5-600 km biển mênh mang, bọn họ không bơi ra được.

Nhưng nếu cứ như vậy, bọn họ sẽ chết trên đảo hoang này.

Anh cho tay vào túi quần, nhìn về phía xa xa, chỉ là một mảnh đêm

đen như mực, ngay cả sóng biển cũng bị màn đêm bao phủ lấy toàn bộ.

Anh nhớ Lạc Lạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.