ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 952

Nếu như anh ta chết, thời gian lâu rồi, ai cũng sẽ không nhớ rõ anh ta

là ai.

Ba mẹ như thế nào?

Mẹ có bao nhiêu dịu dàng, tình thương của mẹ như thế nào, có ấm áp

mà vĩ đại không, anh ta không biết.

Nếu có thể sống sót trở về, anh cũng muốn có một cái nhà.

Cũng muốn có một đứa con.

Sẽ cho con toàn bộ tình thương của ba.

Tưởng Mộ Tranh vẫn còn tung xúc xắc, hết lần này đến lần khác, làm

không biết mệt, mặt mũi bắt đầu lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Trình Diệc cười: " có phải lần nào cũng là đại?" nói xong lại tự mình

cười ha ha.

Tưởng Mộ Tranh: " có tin tôi đá cậu xuống không?"

Trình Diệc: " đá không cũng thế dù sao cũng là nằm trong nước."

Tưởng Mộ Tranh nhìn xúc xắc ngây ra, một lúc lâu sau, anh thấp

giọng nói: " hôm nay là ngày Lạc Táp lần đầu tiên đi khám thai."

Cổ họng Trình Diệc giống như có cái gì nghẹn lại, anh ta nói: " có tiếc

nuối về sau mới càng thêm thương yêu vợ." Anh lại nhìn về phía Tưởng
Mộ Tranh làm không khí bớt trầm: " đừng ra vẻ, năm đó dì Đào sinh cậu ra,
chú Tưởng biết khám thai là cái gì sao?"

Tưởng Mộ Tranh: "....."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.