ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 953

Năm đó bọn họ suýt chút nữa còn không muốn có anh nữa đấy, nói

trong nhà có bốn thằng con trai rồi.

Sau đó Tứ ca nói muốn có một đứa em gái, vì thế quyết định giữ anh

lại.

Vận mệnh từ lúc chưa lọt lòng đã nhấp nhô rồi.

Trình Diệc nhìn ánh trăng, cảm khái nói: " có lẽ trước kia làm nhiều

việc thiện cứu được nhiều người cho nên ông trời mới không đành lòng
nhìn chúng ta chịu khổ, cậu nói xem nếu mấy ngày nay mà gặp phải mưa
bão, chúng ta không phải là sớm đi rồi không?"

" ừ" Tưởng Mộ Tranh thất thần đáp lại, vẫn còn đang tung xúc xắc,

vẫn như cũ là đại.

Thật là kì lạ, anh tức giận đem vứt luôn thứ đồ giải trí duy nhất xuống

biển, mắt không nhìn tâm không phiền.

Đêm đen quá đáng sợ, ai biết được có cái gì phía trước đang chờ đợi

bọn họ, mà họ đã không còn có sức lực cùng sóng biển chống chọi.

Bọn họ vẫn luôn nói chuyện để xua đi cảm giác sợ hãi cùng rét lạnh,

trên biển hiện tại nhiệt độ của nước biển rất lạnh, chỉ mặc tây trang sơ mi,
thân bè bên dưới lại ướt, họ chẳng khác nào đang nằm trên mặt nước.

Trình Diệc ngáp một cái, hoàn cảnh ác liệt như vậy, anh đã mệt mỏi rã

rời.

Trực giác của Tưởng Mộ Tranh cảm thấy không ổn, thân thể của Trình

Diệc hẳn là đến giới hạn rồi, chính anh cũng như vậy, nhưng bọn họ đều
hiểu rằng, nếu ngủ, chính là không bao giờ tỉnh lại.

Tưởng Mộ Tranh nói: " để tôi kể truyện xưa cho cậu nghe."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.