hắn không hề chợp mắt, ngón tay nhẹ phẩy tóc trên trán Mạn Duẫn. Tám
năm qua, đây là lần đầu tiên Mạn Duẫn phát bệnh, hơn nữa lại ngay trước
mặt hắn. Điều này khiến hắn vô cùng tự trách. Khí hậu tại Nam Trụ ấm áp
hơn Phong Yến quốc, Sử Minh Phi lại là Hoàng Đế Nam Trụ quốc nên che
chở Mạn Duẫn mọi lúc mọi nơi, ăn uống đồ dùng chưa bao giờ bạc đãi
nàng. Được tỉ mỉ che chở như vậy nên bệnh trạng của Mạn Duẫn vẫn ẩn
núp trong chỗ sâu, không ngờ chỉ cần một chuyện tối qua mà đã thúc đẩy
cho nó phát tác.
Nhớ tới thời điểm Mạn Duẫn phát bệnh, hắn vô cùng thống khổ.
Tịch Mân Sầm không muốn một lần nữa nhìn thấy tình huống này. Xem
ra, hắn cần phải mau chóng xử lý cho xong việc tại Tê thành rồi sớm đi ra
ngoài tìm kiếm phương thuốc cho Mạn Duẫn để trị tận gốc căn bệnh chết
tiệt này.
Ngủ thẳng đến trưa, Mạn Duẫn mới chậm rãi mở mắt. Điều đầu tiên lọt
vào mắt nàng chính là đôi mắt đầy lo lắng của Phụ Vương. Mạn Duẫn thử
động đây thân mình thì phát hiện toàn thân đều mềm nhũn không còn chút
sức lực nào.
“Phụ Vương, ngươi vẫn ở cạnh ta suốt à?” Trong lúc nàng ngủ, người
luôn ôm trọn nàng vào trong vòng tay ấm áp chắc chắn là Phụ Vương rồi.
Nếu hắn vẫn ôm nàng như vậy chắc hẳn vẫn chưa ăn cơm.
Mạn Duẫn nhíu mày, “Phụ Vương, bây giờ là giờ nào? Đói bụng rồi,
chúng ta đi dùng bữa đi.”
Tịch Mân Sầm không mở miệng, hai mắt nhìn thẳng vào nàng.
Mạn Duẫn bị nhìn đến đỏ mặt, quơ quơ năm ngón tay trước mặt hắn,
hỏi: “Làm sao vậy?”