nhỏ.
“Phụ vương, chúng ta làm sao bây giờ? Tiếp tục đi nữa không?” Cảm
thấy sự việc có điểm kỳ lạ, Mạn Duẫn lại im lặng.
“Vương gia, bọn họ thật sự đi tới tòa nhà đó.” Trong đó có một thị vệ
nhỏ giọng nói, đó chính là đường đi tới tòa nhà của Tô Hữu Kỳ.
“Chẳng lẽ hắn đem muối giấu trong nhà mình?” Chu Dương đột nhiên
nói.
Suy đoán này, thật sự phù hợp.
Có điều giấu ở nhà thật sự không an toàn. Nếu quan phủ đến tra xét, thì
có trăm miệng cũng không thể chối cãi; đến cả việc giải thích cũng không
thể.
“Tiếp tục theo.” Nhìn mọi người nhao nhao nói chuyện, Tịch Mân Sầm
trầm mặc nói.
Mạn Duẫn vẫn truy trì quyết định này, đều đã đi cả nửa đoạn đường rồi,
không cớ gì chưa tìm ra gì đã quay về. Vạn nhất thật như lời Chu Dương
nói bọn họ có tiếc nuối cũng không kịp.
Muối tư có thể giấu trong nhà, nhưng chỗ làm muối, tuyệt không thể
giấu đi. Bọn họ nghĩ chỗ giấu muối và chỗ làm muối là ở cùng một chỗ,
hiện tại xem ra không nhất định phải như vậy.
Mọi người tiếp tục theo đuôi đội ngũ phía trước.
Lại một đoạn đường dài, phía trước xuất hiện một toàn nhà. Trước cửa
tòa nhà là hai con sư tử đá lớn, đại môn đóng chặt. Quy mô tòa nhà cũng
không lớn, nhưng trang hoàng cực kỳ thỏa đáng.