Đàm,
伩, Tam – 3 thành làm muối tư nhân đều theo Tê Thành vận
chuyển ra ngoài. Cho nên, muốn ngăn chặn việc kinh doanh muối tư này,
phải nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không thể lưu lại tai họa.
Tô Hữu Kỳ mặc dù sợ hãi, nhưng cũng là người đã trải qua nhiều gió
mưa. Hai chân run rẩy, mồi hôi không ngừng rớt xuống, nhưng vẫn câm
miệng không nói.
“Ngươi hại chết con ta, còn cho rằng lão phu sẽ nói cho các ngươi biết
sao?” Tô Hữu Kỳ hữu khí vô lực nói. Nếu không phải Chu Phi đang giữ
hắn, không chừng hắn đã ngẫ xấp xuống.
Đám sai vặt xung quanh đã sợ tới mức không ngừng cầu xin tha thứ,
thần sắc kích động đánh giá sự việc bên này.
Tịch Mân Sầm lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ngươi không nói, không có
nghĩa là người khác không nói.” hắn nhìn về phía đám sai vặt: “Các ngươi,
ai nguyện ý nói ra, bổn vương có thể tha cho một con nđường sống.”
Đám sai vặt từ khi bị bắt cũng không nghĩ tới sẽ giữ được mạng. Bây
giờ nghe Tịch Mân Sầm nói như vậy, một đám đều tranh nhau: “Có thật
không? Ta nguyện ý nói, ta nguyện ý.”
Mạn Duẫn nhìn thấy một màn này cũng không cảm thấy kỳ quái. Sinh tử
trước mắt, thật là dụ hoặc rất lớn. Con kiến còn muốn sống tạm bợ, huống
chi là con người.
“Bổn vương nếu đã nói, nhất định là thật. Các ngươi, ai nói?” Tịch Mân
Sầm hướng gã sai vặt bên kia đi qua.
Bỗng nhiên, trước khi những người khác kịp nói, một người hét rống
lên: “Chính là giếng nước đặt kho hàng chính. Ở phía bên phải có một cơ
quan, đi vào trong chính là chỗ làm ra muối.”