“Phụ vương, đám người Tô Hữu Kỳ nên xử lý thế nào?”
Tịch Mân Sầm nhìn tòa nhà hoang phế kia, nói: “Vừa vặn có tác dụng.
Đem những người này trói lại, ném vào trong đó. Đêm nay, lưu lại một nửa
thị vệ trông coi nơi này, nửa còn lại theo bổn vương về Tê Thành.”
Tô Hữu Kỳ một đời oai phong, không nghĩ tới lại có kết cục như vậy, có
chút không cam lòng, la hét nói: “Con rể ta là tri phủ Tê Thành, các ngươi
làm như vậy, để hắn biết được, nhất định sẽ không bỏ qua.”
Chu Dương giơ chân đạp lão già này một cước: “Lão già, già rồi nên
lẩm cẩm sao. Con rể lão bao lớn, còn Vương gia của chúng ta bao lớn? Chờ
lão xuống đó, không chừng con rể lão cũng sẽ cùng xuống làm bạn.”
Tìm ra chỗ cất giấu và làm ra muối tư nhân rồi, người tiếp theo bọn họ
muốn trừng trị là Ngô Lệnh Bằng… Quan – thương (thương nhân) cấu kết,
tội này rất lớn.
“không biết Tô lão gia cùng Ngô tri phủ là ngươi năm ta năm, hay là
ngươi bảy ta ba a?” Tề Hồng tươi cười, trêu ghẹo nói. Hàm nghĩa trong đó,
chính là chỉ thẳng việc hai người bọn họ cấu kết với nhau.
Tô Hữu Kỳ vốn dĩ bước đi không lưu loát, nay lại tức giận đến phát run.
“Chu Dương, Tề Hồng, hai người các ngươi đêm nay đột nhập vào Tô
phủ ở Tê Thành, tìm kiếm chứng cớ Tô Hữu Kỳ cùng Ngô Lệnh Bằng âm
thầm cấu kết.” Tịch Mân Sầm phân công nhiệm vụ cho từng người.
Có thể mau chóng giải quyết việc này, lòng bọn họ cũng kiên định hơn
nhiều.
“Vâng, Vương gia.” Chu Dương cùng Tề Hồng đồng thanh.