Mở nắp hộp được một lúc, hai mắt Ngô Lệnh Bằng vẫn trợn tròn….
Người bên ngoài cũng nhìn thấy, bên trong có mấy tập bản thảo.
“Đó là gì vậy? Sao lại toàn mấy quyển tập thế kia?.. A… Bên trên có ghi
sổ sách, còn có con dấu của “Tô gia” kìa.” âm thanh thì thầm vang lên, tất
cả đều nghị luận về đống giấy tờ đó.
Rất nhiều thương hộ vừa nghe đều thay đổi sắc mặt, trắng bệch tái nhợt
vô lực nhìn Cửu Vương gia.
“Cái gì?” Ngô thị nghe được tiếng nghị luận của quan khách, lo lắng đi
tới: “Sổ sách của Tô gia sao lại nằm ở đây?”
Bà ta cầm lấy cái rương, lấy quyển sách bên trong ra, xác thật là đồ từ
nhà mẹ đẻ… “Sao vậy? Các ngươi biết thứ này sao? Vừa đúng lúc, giải
thích cho bổn vương nghe thử.” Tịch Mân Sầm chắp hai tay sau lưng, ánh
mắt lạnh lùng nheo lại, khiến cho cả người hắn mang thêm ba phần tà khí.
Tính tình cuồng ngạo không thể kiềm chế, ở trên người hắn lại được thể
hiện hoàn hảo đến tận cùng.
“Hạ quan cái gì cũng không biết, càng không rõ Cửu Vương gia muốn
hạ quan giải thích cái gì.” Ngô Lệnh Bằng tỉnh táo lại, thanh âm càng run
rẩy hơn so với lúc đầu. Tay hắn khép lại, khẽ nắm thành quyền.
Sắc mặt Ngô thị và Ngô Y Y đều vô cùng khó coi: “Cửu Vương gia,
hôm nay là đại hôn của Y Y, người đưa sổ sách của Tô gia đến là muốn làm
gì? Cho dù Tô gia phạm lỗi gì, cũng là chuyện của Tô phủ, không có quan
hệ gì với Ngô gia cả.”
Lời bà ta nói ra muốn phủi sạch hết mọi quan hệ. Có điều… Tịch Mân
Sầm là ai chứ, có thể cho người khác thoát khỏi tay hắn sao?