Trước kia Dư Lâm trung tâm nghe lệnh Ngô Lệnh Bằng, khi nghe được
Ngô Y Y nguyện ý gã cho hắn, hắn liền vui mừng cả nửa ngày.
Nhưng chưa được vài ngày, Ngô Lệnh Bằng đột nhiên yêu cầu hắn ở rể,
hơn nữa nói một đống lời châm chọc hắn, nói hắn không xứng với Ngô Y
Y, bảo hắn căn bản chính là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga.
Cả đời hắn nguyện trung thành với Ngô Lệnh Bằng, kết quả lại còn bị
khinh bỉ, trong lòng đã phẫn nộ. Thế nên hôm nay thành thân, sắc mặt của
hắn cũng không tính là hòa nhã.
Lúc Ngô Lệnh Bằng buôn bán muối tư, hắn cũng có tham dự. hiện tại
thấy sự tình bại lộ, vậy nhưng không thấy sợ hãi, ngược lại còn cao hứng
cười ra tiếng.
Ngươi nói ta là con cóc, vậy ngươi là cái gì? một khi chuyện muối tư bị
lộ ra ngoài, ai còn dám cưới Ngô Y Y?
“Ngô đại nhân, thứ lỗi thuộc hạ không thể tuân mệnh.” Dư Lâm cắn
răng nói… Nhìn thoáng qua Ngô Y Y đều nói vợ trồng trăm ngày ân ái, khó
trách hắn vẫn có điểm không cầm lòng được. Nhưng nghĩ tới nàng cũng
không phải hạng tốt lành gì, Dư Lâm cầm đầu nói: “Cửu Vương gia, thỉnh
ngài động thủ”.
Thấy Ngô Lệnh Bằng cùng Dư Lâm đấu tranh nội bộ, Mạn Duẫn không
khỏi nở nụ cười châm chọc. Đây cũng là Ngô Lệnh Bằng tự làm tự chịu,
một thuộc hạ trung thành như vậy, nguyện ý trunh thành với hắn, vậy mà
không biết quý trọng.
Tịch Mân Sầm vẫn không có biểu tình gì: ‘Ngô Lệnh Bằng, ngươi khẳng
định có người giúp ngươi”.
“Lý Nhã, Lý Kỳ, các ngươi mau dẫn nha dịch đến. Dư Lâm làm phản,
chẳng lẽ các ngươi cũng muốn phản!”