“Phụ vương, người làm vậy là có ý gì?” Nàng không muốn tới Thanh
Châu, liền đánh nàng ngất rồi mang đi.
Nhìn căn phòng xa lạ này, trong lòng Mạn Duẫn cũng thầm đoán ra, lại
nhíu nhíu chân mày.
Tịch Mân Sầm nhẹ xoa trán nàng: “Con đoán đúng, chúng ta đã tới
Thanh Châu rồi.
“Phụ vương, vì sao không tôn trọng ý muốn cũng con? Con không muốn
tới Thanh Châu.” Cái Mạn Duẫn muốn là đối đãi ngang hàng, mặc kệ Tịch
Mân Sầm có nguyên nhân gì, cũng không thể đánh nàng bất tỉnh, cưỡng chế
mang nàng đến Thanh Châu. Tôn trọng tối thiểu như vậy, sao phụ vương
cũng không cấp cho nàng?
“Việc này sau này sẽ giải thích, bổn vương tạm thời không thể nói. Nếu
đã đến đây rồi, con tốt nhất là ngốc ở đây, đừng nghĩ tới về kinh thành. Bổn
vương nói rồi, việc đến Thanh Châu là không thể không đi.” Vẻ mặt Tịch
Mân Sầm nhìn Mạn Duẫn vô cùng ôn nhu.
Tề Hồng và Chu Dương cũng biết lúc này không thể quấy rồi hai người,
thực thức thời rời khỏi phòng.
Tịch Mân Sầm ngồi đối diện Mạn Duẫn, cũng không biết trong đầu hai
người đang nghĩ gì…
Cuối cùng, Mạn Duẫn mở miệng trước: “Phụ vương, người tính làm gì
sao? Hơn nữa… sợ con ngăn cản?”
Nếu không phải như vậy, Mạn Duẫn thật sự đoán không ra phụ vương vì
cái gì lại gạt nàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm suy nghĩ một
hồi, cuối cùng gật đầu.