DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 206

Chúng ta cứu họ, chuyện tốt chưa thấy đâu, mà nói không chừng còn rước
lấy phiền toái cho Vương Gia.

Cửu Vương gia tiêu diệt quốc gia họ, đây chính là đại thù diệt quốc. Cho

dù tối nay cứu họ, nói không chừng ngày mai sẽ bị họ cắn ngược lại một
cái.

Chuyện như vậy không phải thường xảy ra trong lịch sử sao?

Mạn Duẫn lúc này mới nhớ tới Sử ký Phong Yến Quốc đã từng viết

“Năm Chính Cần, Cửu vương gia Tịch Mân Sầm thống lĩnh quân sỹ, diệt
Thanh Tỷ quốc, đại thắng.”

Bên phía Mạn Duẫn không kêu thêm giá, vài kẻ con nhà giàu kia tưởng

rằng Mạn Duẫn đã rút lui, hả hê nhìn về phía lồng sắt coi như là vật đã nằm
trong túi bọn họ.

Hai cô gái trong lồng nhìn Mạn Duẫn cầu cứu, nước mắt lả tả rơi xuống.

Mạn Duẫn không muốn gây ra phiền toái cho phụ vương, nhưng cũng

không muốn để cho hai cô gái này lưu lạc đến trong tay của bọn vô sỉ kia.

Ánh không cam lòng trong mắt hai cô gái khiến nàng đau lòng thật sâu,

phải chăng vì tám năm đã không động thủ giết người nên lòng nàng trở nên
mềm yếu như vậy? Tự biết là nếu gặp chuyện này ở kiếp trước, nàng chắc
chắn sẽ không ra tay cứu giúp. Thế đêm nay vì sao lại nghĩ đến chuyện cứu
hai cô gái này?

Nàng-đã-thay-đổi. không còn là sát thủ giết người không chớp mắt trước

kia, hiện tại, nàng càng lúc càng giống như một người có máu có thịt.

Mạn Duẫn cúi thấp đầu, suy tư một lúc, “Chu Dương, ta biết rõ rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.