DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 217

Nước mắt giống như trân châu đứt dây, từng giọt từng giọt rớt xuống

trên bàn tay to của Tịch Mân Sầm. Xúc cảm lạnh lẽo đã dội tỉnh Tịch Mân
Sầm đang hỗn loạn trong lửa giận. Hai ngón tay vuốt đi nước mắt, chất
nước mềm mại, khiến cho lửa giận của Tịch Mân Sầm lập tức bị dập tắt.

“Ngươi không phải là Phụ Vương của ta!” Mạn Duẫn vẫn nhắm hai mắt,

lập lại những lời này. Nàng rất muốn hết thảy những chuyện này đều là một
giấc mơ, chờ nàng mở mắt ra lần nữa, Phụ Vương vẫn thương yêu nàng như
cũ.

Tịch Mân Sầm nhìn khuôn mặt nhỏ bé khóc như hoa vùi trong mưa, kéo

người ôm vào trong ngực.

“Ngoan nào, tại Phụ Vương tức đến mù quáng.” không biết làm thế nào

để an ủi một đứa bé, Tịch Mân Sầm đành học tư thế lão phu nhân dụ dỗ trẻ
nít, vỗ vỗ sau lưng của Mạn Duẫn.

Động tác vô cùng nhẹ, sợ lực mạnh thương tổn tới nàng.

Mạn Duẫn nức nở mấy tiếng, lại càng khóc dữ dội hơn. Ôm chặt lấy

hông của Tịch Mân Sầm, nàng sợ mất, sợ mất đi sự sủng ái của Phụ Vương.
Tựa như một người chết đuối, thật vất vả lắm mới bắt được cọng rơm cứu
mạng, thế mà giờ cọng rơm đó lại tuột khỏi tay nàng...

Tịch Mân Sầm nhẹ giọng dụ dỗ Mạn Duẫn, thật ra hắn cũng sợ hãi. Sợ

đôi mắt của Mạn Duẫn dính vào dơ bẩn, hắn sợ mình sẽ không còn được
nhìn thấy đôi mắt long lanh trong suốt sáng ngời khi nàng nhìn hắn, cho nên
mới đột nhiên mất khống chế đó thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.