Đừng thấy Tiểu Mạo Ngao cào người lúc hung hãn, một khi dính lên
người Mạn Duẫn rồi thì cứ như một động vật nho nhỏ thích làm nũng vậy.
đi xe ngựa hơn nửa ngày, cho đến khi mặt trời lặn phía tây mới tới được
hành cung trên đỉnh Thái Thất Sơn.
Cung nữ thái giám tại hành cung đã sớm đứng trước cửa đợi thánh giá.
Các võ quan cưỡi ngựa phía sau xe ngựa, thấy đã đến đúng địa điểm liền
toàn bộ tung người xuống ngựa. Lập tức có mấy gã sai vặt tới dắt dây ngựa,
cho ăn cỏ.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Đứng cạnh liễn xa, giọng nói đặc hữu của
Trương công công vang khắp đội ngũ.
Toàn bộ thái giám cung nữ quỳ xuống hành lễ.
Sử Minh Phi từ liễn xa bước xuống, vẫy vẫy tay về hướng Trương công
công, “Trương công công, ngươi an bài chỗ ở cho các vị sứ giả và đại thần.”
Rồi lại xoay người hướng về phía đội ngũ phía sau: “Mọi người mệt nhọc
cả ngày rồi, đợi lát nữa mời các vị đến dạ yến dùng thiện.”
Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn, Mạn Duẫn ôm Tiểu Mạo Ngao.
Bốn vị đại thần vốn nhìn Mạn Duẫn không vừa mắt, nàng lớn vậy rồi mà
còn phải để phụ vương ôm, càng hừ mũi trợn mắt.
Chu Dương nãy giờ đã muốn mở miệng mắng, nhưng lại bị Chu Phi bịt
kín miệng.
“Ngươi giữ quy củ chút được không?” Chu Phi đè lại tứ chi đang lộn
xộn của Chu Phi, trong lòng than thở, Tiểu Quận Chúa giữ được bình thản,
ngươi còn lớn hơn Tiểu Quận Chúa mười mấy tuổi mà sao lại không biết
ứng đối tùy trường hợp thế hả???