Thấy cô gái nhỏ còn là thờ ơ, Chu Phi đem Kim Sang Dược đặt xuống
bàn, "Quận chúa, thuộc hạ đắc tội."
nói xong, Chu Phi thế nhưng đưa tay tới bắt Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn ngồi nghĩ một lát, hơi sức đã khôi phục một chút, tránh sang
bên cạnh, bàn tay duỗi ra của Chu Phi nhất thời thất bại.
Lúc Chu Phi kinh ngạc về sự linh hoạt của Mạn Duẫn thì Mạn Duẫn một
cước đạp vào bụng hắn, nhắc nhở.
"Ta không thích người khác đến gần." Lại ngồi xuống lần nữa, Mạn
Duẫn cảm thấy đầu vai đau nhói một trận, hiển nhiên là mới vừa rồi động
tác quá lớn, động vết thương.
"Quận chúa, người đừng cử động, xin cho thuộc hạ giúp ngài bôi thuốc."
Hàng lông mày thanh tú của Mạn Duẫn cau lại, "Ta nói, không thích
người khác chạm vào thân thể ta."
Chu Phi khó xử nhìn Quận chúa, "Nhưng vết thương......"
Mạn Duẫn đưa đôi mắt lạnh lung nhìn hắn, trong mắt không chút nào
thỏa hiệp. Vết thương ở đầu vai là gần sau lưng, dựa vào một mình nàng, là
không thể bôi thuốc. Nhưng nhiều năm kinh nghiệm làm sát thủ, để cho
nàng luôn duy trì cảnh giác, không thích có người dựa vào mình quá gần.
Tịch Mân Sầm hạ triều vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này, thấy đứa
trẻ vẫn còn mặc quần áo đơn độc như lúc hắn rời đi, nhiệt độ chung quanh
nhanh chóng hạ xuống mấy bậc. Cái loại cảm giác bị áp bức đó c, làm Tịch
Mạn Duẫn cảm thấy vô cùng không thoải mái.
"Chu Phi, ngươi đi xuống trước đi." Tịch Mân Sầm khoát khoát tay, ý
bảo hắn lưu lại Kim Sang Dược, có thể đi ra.