“Bọn họ tới “ Hai chân vừa chạm đất, Tịch Mân Sầm nói.
Bọn họ là ai, không cần đoán cũng biết là đám người Nam Trụ Hoàng.
Bọn họ không dám cứng rắn đối kháng ngay mặt với phụ vương, chỉ có thể
dùng ám chiêu. Nếu phụ vương không kháng cự nổi sự dụ hoặc của sắc đẹp,
như vậy người thua chính là phụ vương.
Hai người đứng sau cửa phòng tập trung nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng bước chân không có xông vào Nhật Phi Uyển mà dừng lại ở bên
ngoài. Từ sau cửa mà Mạn Duẫn còn có thể nghe được Sử Minh Phi đang
tức giận mắng mỏ, còn có tiếng một số đại thần không ngừng trách mắng
Thất công chúa không biết liêm sỉ.
“Đi ra nhìn một chút đi” Động tĩnh bên ngoài rất lớn, nếu Tịch Mân Sầm
không ra mặt, ngược lại sẽ khiến cho mọi người hoài nghi
Mạn Duẫn cũng muốn biết Sử Minh Phi rốt cuộc sẽ xử lý thế nào mới
bình ổn được trân phân tranh lần này.
Mới ra khỏi Nhật Phi Uyển, con đường giữa hai cánh thành cung đã đầy
chật người đứng. Tướng mạo phụ vương cao lớn, đứng giữa đám người rất
dễ thấy, một số đại thần thấy hắn ra liền lập tức hành lễ. Khi bọn họ xoay
người, Mạn Duẫn liền nhìn quét qua cảnh tượng trước mắt.
Thất công chúa quần áo xốc xếch té ở trên người một thị vệ của Nam
Trụ, tư thế như giữa lúc nam nữ đang giao hoan… nữ trên nam dưới. Mọi
người ai cũng tin mắt mình đã thấy đủ mọi chuyện trên đời, thế mà nhìn
cảnh tượng này vào thời điểm này, ai trong lòng cũng đều có suy đoán riêng
cho mình.
Dám ở bên cạnh đại lộ mà làm loại chuyện này thật là mất hết thể diện
hoàng gia. Những đại thần tiến đến đây không chỉ có của Nam Trụ quốc,
mà còn có một ít sứ giả nước khac.