DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 380

trách cứ sao Chu Phi khi không lại xách về một gánh nặng chi vậy, rồi vẫn
không nói tiếng nào mà tiến lên phía trước hai bước, chuẩn bị phóng qua
mặt hồ. Liễu Oanh thấy vậy liền ôm lấy đùi Tịch Mân Sầm, “Vương gia,
van cầu Vương gia cứu chúng ta với.”

Nàng có thể đọc ra trong mắt Tịch Mân Sầm, nếu nàng không mở miệng

cầu cứu thì vị công tử này nhất định sẽ mặc kệ không thèm để ý đến các
nàng.

Liễu Oanh khóc như hoa lê dưới mưa, cố sống cố chết ôm lấy đùi Tịch

Mân Sầm không buông ra, “Chỉ cần Vương gia cứu giúp chúng ta, Oanh
nhi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài.”

Mạn Duẫn khá mất hứng, nhìn nữ nhân kia đang ôm lấy đùi của Phụ

Vương sao trông chướng mắt thế.

Tịch Mân sầm ghét nhất là bị người khác đụng vào người, đầu không

cần suy nghĩ mà chỉ xuất phát từ bản năng đạp phắt người kia ra ngoài.

Liễu Oanh ngã thật mạnh vào trên boong thuyền, thuyền cũng bị đập

mạnh mà run run lắc lư theo, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại chồm
lên một lần nữa. Lần này, nàng thức thời giữ khoảng cách một thước với
Tịch Mân Sầm, quỳ hai chân xuống đất, không ngừng dập đầu với Tịch
Mân Sầm, “Cầu xin Vương gia cứu chúng ta! Cầu xin Vương gia cứu chúng
ta!”

Tiểu Hương ôm hông bị va vào mạn thuyền đau đớn, cũng không ngừng

lau nước mắt mà quỳ xuống theo, “Cầu xin Vương gia cứu tiểu thư nhà ta.”

Tịch Mân Sầm cau mày, hắn ghét nhất là mấy ả đàn bà khóc sướt mướt.

Ôm chặt đứa bé vào trong lòng, hắn nghĩ, đúng là Mạn Duẫn thật sự khiến
người ta yêu thích, chẳng bao giờ khóc lóc khiến người khác phiền lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.