DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 472

Chẳng lẽ là mật thất?

Trong toàn bộ không gian xung quanh chỉ có duy nhất một ngọn đèn

dùng để chiếu sáng nên hầu hết xung quanh đều tối âm u.

“Ngươi thật sự rất yêu Tư Đồ Du Nguyệt?” Mạn Duẫn hoàn toàn xem

nhẹ cơn tức giận của Sử Lương Sanh, cử động cơ thể, dần đưa thân mình
đến dựa vào tường.

Sau khi bị người bắt cóc, Mạn Duẫn không hề tỏ ra một chút khẩn

trương nào, cũng chẳng khóc lóc giống như một đứa nhỏ, ngược lại rất bình
tĩnh đánh giá tình huống hoàn cảnh xung quanh đồng thời hỏi một ít vấn đề
không liên quan.

Sử Lương Sanh xoay người, ngồi xổm trước mặt nàng, “Ngươi muốn

hỏi cái gì, chẳng lẽ không sợ ta lập tức giết ngươi?” hắn rút đao ra, quơ quơ
trước mặt nàng mang vẻ uy hiếp.

Mạn Duẫn chỉ thản nhiên cười cười: “Ngươi giết ta sẽ không có lợi thế

đối phó với Phụ Vương, cho nên ngươi sẽ không làm đâu.”

Cấp bách muốn biết đáp án, Mạn Duẫn lặp lại hỏi: “Ngươi thật sự rất

yêu Tư Đồ Du Nguyệt?”

Đối phương không hề nhúc nhích, hiển nhiên không muốn trả lời câu

hỏi của nàng. Mạn Duẫn chớp chớp đôi mắt to vô cùng thuần khiết dường
như có chút ngẫm nghĩ, “Phụ Vương từng nói cho ta nghe hình huống của
Tư Đồ Du Nguyệt, ta thấy ngươi thâm tình như thế nên vốn còn muốn nói
cho ngươi.”

Nghe thấy lời này, đôi mắt đối phương lập tức sáng rực lên như đuốc,

hoài nghi hỏi: “Ngươi biết chính xác chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.