bất kể xung quanh.
Ngã tư đường lập tức trở nên hỗn loạn cực kỳ.
Người ngã sạp đổ, những con ngựa đạp lên người dân chúng mà chạy
khiến những người chung quanh sợ hãi liên tục la hét thất thanh, đặc biệt
thanh âm của tiểu hài tử lại cao vút chói lói, làm cho toàn bộ ngã tư đường
đã loạn lại càng thêm loạn.
Tịch Mân Sầm nhíu mày dường như đang tự hỏi cái gì, rồi buông tay
Mạn Duẫn ra, vỗ đầu vai của nàng nói: “Ở yên trong này.”
một bóng đen vụt qua, bên cạnh Mạn Duẫn đã không còn thấy bóng
dáng Phụ Vương đâu nữa. Bóng đen luồn lách qua đám người với tốc độ
cực nhanh không kịp nhìn rõ, con ngựa hí vang một tiếng, run rẩy vài cái,
rồi lập tức ngã xuống đất.
Ngay sau đó lại thêm hai tiếng hí lớn, cả ba con ngựa chỉ trong vòng vài
chớp mắt đã toàn bộ tử vong. Toàn thân con ngựa không có bất kỳ vết
thương gì, một giọt máu loãng cũng không hề chảy ra, cứ như vậy mà ngã
thẳng tắp xuống đất.
Quả nhiên, tám năm không gặp, võ công của Phụ Vương càng thêm xuất
thần nhập hóa.
Mạn Duẫn biết... Phụ Vương cực ít sử dụng binh khí, ba con ngựa này
phỏng chừng chỉ bị nội lực phóng ra chấn vỡ nội tạng mà chí tử.
Chỉ chốc lát sau, từ miệng mũi ba con ngựa này chảy ra máu tươi, chứng
minh điều Mạn Duẫn đoán là đúng. Chỉ mới dùng nội lực mà đã có thể đạt
tới cảnh giới như vậy, nếu Phụ Vương thật sự động thủ thì còn lợi hại tới cỡ
nào?