“Mèo con.” Tịch Mân Sầm cầm một mớ tóc Mạn Duẫn lên, đặt trong tay
thưởng thức.
Mặt Mạn Duẫn xụ xuống. trên y phục nàng đông một vết máu, tây một
vết máu, bẩn không thể chịu được. Nàng nhớ Phụ Vương là người thích
sạch sẽ, vì sao có thể nhẫn nại khi để nàng bẩn đến thê thảm ngồi cạnh thế
này?
Dịch dịch sang bên cạnh, Mạn Duẫn cố gắng tách ra một khoảng cách
với Tịch Mân Sầm, tránh cho cọ bẩn áo choàng của Phụ Vương.
Dường như Tịch Mân Sầm nhìn ra tâm tư của nàng, bàn tay to túm lấy
thắt lưng nàng kéo về cạnh mình, “Duẫn nhi thấy Phụ Vương chú ý đến
mấy thứ này sao?”
So với việc phải ngồi xa cách với Mạn Duẫn thì việc nhẫn nại tính khiết
phích của bản thân chỉ là một vấn đề nhỏ.
Mạn Duẫn tựa vào lòng Phụ Vương, tâm trạng tốt tới cực điểm.
Lý công công ở ngoài xe rống lên một tiếng ‘Xuất phát’, tất cả các xe
ngựa rùng rùng chuyển động, nối đuôi nhau đi tới. Bánh xe ma sát mặt
đường sàn sạt, lách ca lách cách. Mạn Duẫn ngáp một cái, nằm trong lòng
Tịch Mân Sầm nhắm mắt lại.
Lúc đến đều là lên dốc nên xe ngựa chạy có vẻ thong thả. Mà lúc quay
về thì hầu như đều là đường xuống dốc, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Đại khái đến trưa thì đoàn xe đến cửa thành Hoàng Đô.
Biết các vị đại thần đều đã rất mỏi mệt, Tịch Khánh Lân không miễn
cưỡng bọn họ đưa hắn tiến cung, mà đẩy ra màn xe hô ra bên ngoài: “Các vị
đại thần về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nay không cần theo Trẫm tiến