ĐƯƠNG PHÁP Y XUYÊN VIỆT THÀNH NGỖ TÁC - Trang 117

“Không phải, người là ta giết, sau đó trực tiếp phóng hỏa.” Mộc Đầu

biện luận.

“Đại nhân, hai người này không phải là hung thủ.” Cao bộ đầu ôm

quyền nói.

“A? Cao bộ đầu có ý gì?” Hai người dưới công đường đều cả kinh.

“Đại nhân, bản ghi chép nghiệm thi của ngỗ tác có ghi rõ, Từ chưởng

quỹ bị đánh gãy tay chân, rồi sau đó mới bị đâm ba mươi sáu đao, đao đâm
vào tim là đao đoạt mệnh. A Tài hỏi bọn họ, nhưng bọn họ đều không biết
việc này. Bởi vậy có thể thấy được, bọn họ không phải hung thủ.”

“Không phải, đại nhân, là dân phụ làm, dân phụ, vừa rồi dân phụ

quên… Nhất thời không nghĩ ra…. Là, là dân phụ đâm hắn, sau đó đánh
gãy tay chân, để hắn từ nay về sau không thể chạm vào dân phụ… Cho
nên….”

“Đại nhân, là thảo dân, là thảo dân giết người sau đó đánh gãy tay

chân của…” Hai người đều tranh nhau nói là mình làm.

“Các ngươi chỉ muốn bảo vệ hung thủ thật sự mà thôi, các ngươi

muốn bảo vệ ai?” A Tài nhìn hai người này. “Kỳ thật dù hai người các
ngươi không nói, cái này cũng không khó đoán, người nào có quan hệ với
các ngươi, người các ngươi muốn bảo vệ chỉ có một, không phải sao?” A
Tài nhìn Mộc Đầu, nói từng chữ từng chữ, “Đệ đệ của ngươi.”

Nghe được lời của A Tài, hai người từ từ xụi lơ sang một bên. Bi thiết,

phẫn nộ, thương tâm, toàn bộ biểu hiện trên mặt Mộc Đầu, hắn hung hăng
đấm một quyền xuống mặt đất.

“Tên kia đáng chết.” Hạnh Hoa bắt lấy tay Mộc Đầu, cuống quít xé

xuống một tấm vải băng vết thương đang chảy máu của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.