“A? Tối hôm qua ngươi nhìn thấy Dung cô nương lần cuối là lúc
nào?” Cao Hành nói.
“Giờ Tý, ta hầu hạ Dung cô nương đánh đàn cho nhóm người Lữ công
tử, sau đó Dung cô nương nói không thoải mái, Lữ công tử đưa nàng về hậu
viện, các công tử khác về trước, Dung cô nương không để ta vào hầu hạ,
nàng và Lữ công tử nói chuyện một hồi, không bao lâu Lữ công tử rời đi.
Dung cô nương tiễn Lữ công tử ra cửa phòng, giao cho ta rót nước vào ấm,
sau đó cho ta đi nghỉ ngơi, lúc rời đi ta còn nghe được tiếng cài cửa.”
Nghe xong lời của tiểu nha đầu, A Tài lâm vào trầm tư, nói như vậy,
lúc Lữ Khánh đi, Dung cô nương còn sống…… Hắn cảm thấy là lạ ở đâu
đó …..
“Lúc ấy Dung cô nương không thoải mái, có biểu hiện thế nào?” A
Tài hỏi.
“Dung cô nương nói có chút chóng mặt, hơn nữa có vẻ muốn nôn, lúc
ấy ta nghĩ nàng ăn gì đó hư bụng.” Tiểu Oánh đáp.
“Hôm qua Dung cô nương có ăn gì đặc biệt không?” A Tài tiếp tục
hỏi.
“Không có, ta và Dung cô nương ăn giống nhau.” Tiểu Oánh cũng
buồn bực, sao có thể trúng độc.
“Ngày thường có người nào đặc biệt đến tìm Dung cô nương?” Cao
Hành hỏi.
“Người đặc biệt?” Tiểu Oánh khó hiểu.
“Đúng, tỷ như thường xuyên tới, hoặc là biểu hiện có vẻ kỳ quái.”