Xem vẻ mặt ngốc dạng của Cao Hành, A Tài bĩu môi, “Được rồi, ta sẽ
nghĩ ngươi bị ‘Mỹ mạo’ của ta mê hoặc.” Nói xong đi đến nhà bếp.
Trong tiểu viên, Dung Phong đang nghiên cứu cái võng, “Ngươi
nguyện ý đến, vượt qua suy đoán của ta. ” Hắn còn tưởng rằng, phải tốn
chút ít miệng lưỡi.
Thân thể Dung Phong cứng ngắc, không xoay người, chậm rãi nói,
“Ngươi nói rất đúng, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.” Kỳ
thật…. Hắn cũng không biết vì sao lại nguyện ý tới đây.
A Tài rửa sạch chén đĩa trở lại, thấy Cao Hành đứng nguyên tại chỗ.
“Uy… ” Bị người điểm huyệt sao?
“… Đây là bộ dáng gì?” Cao Hành nhẫn nhịn nửa ngày mới nói được
một câu như thế.
“Ngụy trang, phòng ngừa bị người khác phát hiện.” Thấy Cao Hành
ngạc nhiên, A Tài lại cảm thấy không có gì. “Đúng rồi, vì sao Binh bộ thị
lang điều tra chúng ta?”
Cao Hành nhìn người lạ lẫm nhưng rất quen thuộc trước mắt, xấu hổ
quay sang một bên, nói, “Ngạch, cái đó, là vì Thôi đại nhân, không phải, là
vì Hoàng thượng, cũng không phải…. Là cái này…. ”
A Tài khoanh tay trước ngực, “Ngươi có thể sắp xếp ngôn ngữ rồi nói
sau.”
Cao Hành đưa lưng về phía A Tài, hít sâu, “…. Là La Thành nói
không thể bỏ mặc hung thủ tự do, cho nên nguyện ý hiệp trợ đuổi bắt Dung
Phong, bởi vậy…. ”