chứ?”
“Đương nhiên không.” Nghe A Tài phủ nhận, Cao Hành nhẹ nhàng
thở ra.
“Ta đặt tại hầm băng ở nhà ngươi.” A Tài lạnh nhạt nói.
“Cái gì?” Cao Hành hét lên.
Trà lâu vốn ầm ĩ bị tiếng hét làm chấn động, tĩnh lặng mấy giây, mọi
người tiếp tục ngươi nói của ngươi, ta đàm của ta.
A Tài nhìn chung quanh, “Làm gì mà kích động như vậy, cái này là
phòng ngừa thi thể bị hư thối.”
“Vậy ngươi cũng không thể dùng hầm băng của nhà ta.” Cao Hành
nhớ tới, mấy ngày hôm trước trời nóng, còn ăn hoa quả ướp lạnh, mới hồi
tưởng, hắn bắt đầu muốn nôn mửa.
“Ta đã nói với cha ngươi.” A Tài tỏ vẻ ‘Đã báo cáo với lãnh đạo’,
“Hóa ra bá bá không nói cho ngươi biết?”
“……” Cao Hành giống như ăn phải hoàng liên, khổ không nói nên
lời. Nếu nói cho hắn, chắc chắn hắn phản đối hai tay hai chân. Trong hầm
băng, ngoại trừ những khối băng lớn, còn để rất nhiều thực vật, hắn thề,
mùa hè năm nay, món nào ướp lạnh hắn tuyệt đối không ăn.
“Ngươi yên tâm, ta đã bảo người tạo một thùng sắt đem thi thể đặt bên
trong.” A Tài thấy vẻ mặt xanh xao của Cao Hành, vội vàng an ủi.
Bảo hắn yên tâm cái gì? Yên tâm ăn những thứ trong hầm băng? Khóe
miệng Cao Hành run rẩy.
“Hai vị khách quan muốn dùng gì?” Tiếng người vang lên, là Tiểu Lục
Tử tươi cười hỏi han.