nhiên biến thành thế này.
“Thỉnh điện hạ buông tha ta.” Phong Vĩ lặp lại.
“Buông tha ngươi?” Chu Địch hít sâu, vô tình nói, “Đời này ngươi
đừng nghĩ.” Nói xong, kéo Phong Vĩ, mạnh mẽ đặt trên bàn, không để ý
hắn phản kháng, thô bạo kéo quần của hắn xuống, “Ta cho ngươi thời gian,
ngươi lại muốn ta buông tha ngươi sao?” Chu Địch mất đi lý trí, hắn không
thể tiếp nhận sự cự tuyệt của người này, hắn muốn người này vĩnh viễn ở
bên cạnh mình, “ Cả đời đừng nghĩ.”
Giật thắt lưng của mình, thô lỗ sáp xuống dưới……
Trong phòng còn tràn ngập hương vị kích tình, Chu Địch đứng lên, thả
người trước mặt ra, mặc kệ té trên mặt đất.
Như là không dám nhìn điều bản thân vừa làm, vội mở cửa thư phòng
rời đi.
Phong Vĩ nhịn đau quỳ rạp trên mặt đất, đáy mắt chỉ có bi thương, như
vậy cũng tốt…… Hắn sẽ chết tâm.
Chu Địch không để ý hộ vệ cản trở, lao ra dịch quán, đứng ngoài cửa,
lý trí dần dần trở lại. Nhớ tới hành vi của mình, hắn hối hận, xoay người trở
về.
Khi hắn thấy cửa thư phòng rộng mở, cùng với máu đỏ lan tràn trên
mặt đất, nỗi sợ hãi thật sâu đánh vào lòng hắn, “Không, sao có thể……”
Hắn run rẩy đưa tay đặt ở cần cổ Phong Vĩ, còn mạch đập,“Người tới,
mau tới đây.” Hắn giật ngoại sam, bịt vết thương trên người Phong Vĩ.
Hai hộ vệ chạy vào, bị cảnh tượng trong phòng làm hoảng sợ, chỉ nghe
Chu Địch nói, “Gọi đại phu, gọi đại phu đến cho ta, nhanh lên.”