của một ngỗ tác, e rằng phải cô phụ kỳ vọng của Hoàng thượng và thái
hậu.”
Thái hậu ngoài cười nhưng trong không cười, “Lúc trước, công chúa
có nói, nếu ngươi có thể tìm ra hung thủ sẽ gả cho ngươi? Đã như vậy, ta
nghĩ việc này không nên kéo dài a.”
“Việc này A Tài đã nói rõ với công chúa, A Tài có người tư thủ, thật
sự không thích hợp thú công chúa, mong thái hậu có thể thành toàn.” Nếu
hắn chơi chữ với thái hậu, thì phải là hai chữ – muốn chết.
“Ba” Thái hậu vỗ mạnh xuống ghế, “Làm càn! Công chúa đã đem việc
này cáo tri thiên hạ, ngươi tra ra hung thủ, nên nhanh chóng chuẩn bị hôn
sự. Chuyện không thành, ngươi muốn công chúa làm trò cười cho người
trong thiên hạ sao.”
A Tài giật nảy mình, hắn đâu bảo công chúa đi chiêu cáo thiên hạ, hắn
phá án vì không muốn hai nước phân tranh mà thôi, “A Tài không có ý đó,
nhưng A Tài thật sự không dám trèo cao.”
“Không cần nhiều lời, ta sẽ chọn ngày lành, ngươi chỉ cần chuẩn bị
làm tân lang cho tốt là được.” Thái hậu khoát khoát tay, tỏ vệ không muốn
nghe hắn nói nhảm.
“Thái hậu, ta sẽ không lấy công chúa.” A Tài không tiếp tục đùa giỡn,
trựa tiếp đánh trả.
“Ngươi nói cái gì!” Thái hậu âm trầm nói.
“Thái hậu, chúng ta không cần quanh co lòng vòng.”
Thu hồi chút nhiệt độ còn dư lại trong đáy mắt, thái hậu lạnh lùng nhìn
A Tài, “Đã như vậy, ta nói thẳng. Rời khỏi Tiểu Tam!”