DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1002

Tô Thi Tưởng chuyển hướng Sở Phi Dương nói: “Sở đại hiệp, Quân

công tử, khiến cho nhị vị phải chê cười lâu như vậy, là ta thất lễ. Thỉnh nhị
vị rời đi trước, chuyện tình phía dưới ta không muốn ngoại nhân nhìn đến.”
Trong lời nói lộ vẻ khẩu khí của chủ nhân.

Quân Thư Ảnh có phần mất hứng, mở miệng đáp: “Nơi này chẳng qua

cũng chỉ là môn phái bỏ đi, các hạ tự ý dùng Tục Mệnh Tinh Quan cũng
không sao, nhưng dựa vào cái gì mà tự xưng là chủ nhân? Nếu nói ai là
người đứng đầu, vị Sở đại hiệp đây còn có chút tư cách, tốt xấu gì thì sư
phụ hắn cũng là người của Đông Long Các, phái Thiên Sơn các người lại
tính là gì.”

Tô Thi Tưởng còn chưa mở miệng, lại nghe thấy thanh âm già nua khản

đặc vang lên: “Tiểu tử, ngươi khẩu khí không nhỏ! Có ta ở đây, ngươi là cái
thá gì!”

Sở Phi Dương nhìn về phía thanh âm vọng ra, chỉ thấy lão thái bà gầy

gò kia từ cửa động đi đến, sắc mặt thâm trầm bất thiện.

Tô Thi Tưởng tiến ra đón, cung kính hô một tiếng: “Sư nương.”

Sắc mặt lão bà trở lên hoà hoãn, gật đầu với Tô Thi Tưởng, lại nhìn về

phía Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Ai nói Đông
Long Các là đồ bỏ đi?! Chỉ cần lão thái bà ta còn sống ngày nào thì Đông
Long Các vẫn mãi là Đông Long Các. Không cho phép ngoại nhân giễu võ
dương oai.”

Quân Thư Ảnh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại,

châm chọc nói: “Ta cũng không nói cao xa gì. Nếu chưởng môn Thiên Sơn
đã gọi lão bà ngươi một tiếng sư nương, vậy ngươi đã được gả vào Thiên
Sơn phải không?! Ngươi chẳng lẽ không hiểu, nữ nhân đã gả ra ngoài thì
như bát nước đổ đi sao, Sở Phi Dương dù sao cũng đường hoàng là truyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.