DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1001

phế võ công của ngươi chính là ta, ta so với người khác rõ ràng hơn cả,
ngươi bây giờ đã biến thành một phế vật tay trói gà không chặt.”

“Ngươi – sao có thể như vậy, rõ ràng là?!” Giang Tam ngẩng đầu, kinh

nghi bất định nhìn về phía Tô Thi Tưởng.

“Rõ ràng là ai? Rõ ràng là Kì Tranh phải không?”Tô Thi Tưởng hừ

lạnh, “Kì Tranh kê đơn phế đi võ công của ngươi, cho nên ngươi ra tay đả
thương nó. Nó hoàn toàn tỉnh ngộ, viết huyết thư hướng ngươi bồi tội, cầu
ngươi trở về. Cho nên ngươi trở về Thiên Sơn, cùng Tranh một chỗ, thẳng
đến khi phát hiện ra ta nhốt Kì Tranh, thay thế vị trí chưởng môn? Ngươi từ
trước tới nay đều tin như vậy không chút nghi ngờ phải không?”

“Ngươi nói dối,” Giang Tam cũng không nghe hắn châm ngòi, cắn răng

đáp, “Ngày đó, rõ ràng là Kì Tranh….”

Ba một tiếng giòn vang, đầu Giang Tam lệch hẳn về một bên, trên má

mơ hồ ẩn ẩn dấu tay.

Tô Thi Tưởng mắt lạnh nhìn hắn: “Phó Giang Việt, ngươi muốn đám

hậu bối cùng ngoại nhân gièm pha chuyện của ngươi sao, thế nhưng ta vẫn
bận tâm đến mặt mũi của phái Thiên Sơn.”

Giang Tam thở hắt ra, cường ngạnh nhìn về phái Tô Thi Tưởng, mở

miệng nói: “Buổi tối đó, rõ ràng là Kì Tranh cùng ta…”

Lại ba một tiếng, Sở Vân Phi ở một bên nhìn, có chút không biết làm

sao hô một tiếng sư phụ, lại bị Tô Thi Tưởng đẩy ra, chỉ vào Giang Tam:
“Vân Phi, đem tên khất cái hạ lưu thô bỉ này lôi đi, chỗ nào cũng được,
mau vứt gã đi!”

Sở Vân Phi đáp ứng, trong lúc ánh mắt oán hận của Giang Tam nhìn cậu

mà trói gã lại, đẩy gã ra bên ngoài động khẩu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.