DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1005

Lão thái bà đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, một lát sau mới nói:

“Chưởng môn, có thể bắt đầu chữa trị được rồi. Chậm trễ hơn nữa, ta sợ Kỳ
Tranh không chống đỡ được.”

Đang nắm lấy tay bạch y nam tử xoa vuốt mong muốn làm cho hắn ấm

áp hơn, Tô Thi Tưởng cuống quýt hoàn hồn, buông Tô Kỳ Tranh ra nói với
lão bà: “Thỉnh sư nương tránh mặt.”

Lão thái bà gật đầu, sau đó trầm mặc rời khỏi sơn động.

Quân Thư Ảnh còn chưa hiểu vì sao lão thái bà lại lui ra, đã thấy Tô Thi

Tưởng bắt đầu lột bỏ xiêm y của Tô Kỳ Tranh, cởi áo ngoài rồi áo trong,
dường như muốn đem toàn bộ xiêm y cởi sạch.

Quân Thư Ảnh nhíu mày, Sở Phi Dương nhìn hắn một cái, sờ sờ chóp

mũi, đưa tay kéo cổ tay áo Quân Thư Ảnh, hướng Tô Thi Tưởng nói thầm:
“Một khi đã như vậy, chúng ta cũng tạm thời tránh đi.”

“Sở đại hiệp xin dừng bước”. Thế nhưng Tô Thi Tưởng lại lên tiếng giữ

lại, “Sở đại hiệp, thân đệ đệ nhiều năm trước bị trọng thương, suýt nữa mất
mạng. Ta nhờ vào Tục Mệnh Tinh Quan của Đông Long Các mà giữ lại
một hơi thở cho nó, chỉ chờ ngày luyện thành Thiên Sơn tâm pháp thượng
tầng, để tới cứu tính mạng của nó.”

Sở Phi Dương gật gật đầu, vẫn chưa mở miệng. Hắn đối với quá khứ

của người khác không có hứng thú, có điều nếu người ta muốn nói, đại khái
là có việc muốn thỉnh cầu.

Tô Thi Tưởng quả nhiên nói tiếp: “Chính là bản thân tinh quan cũng

không có tác dụng hồi sinh, vì vậy cho dù trân quý, nhưng chỉ có công hiệu
duy trì sự sống. Công hiệu của nó cũng chỉ có từ mấy chục năm trước, khi
có một cỗ chân khí thuộc Đông Long Các tâm pháp lưu chuyển trong đó,
chính thứ này mới giữ lại một chút sinh khí cho người sắp chết. Ta vừa nãy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.