DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1181

ta gây lên, ta tình nguyện theo các người đến Kỳ Lân đảo, coi như là chuộc
tội.”

Sở Phi Dương cười lạnh một tiếng: “Đây là lần thứ mấy ta nghe được

câu‘ do ta gây lên’ từ ngươi? Các ngươi mỗi người đều tự đánh giá phân
lượng của mình quá nặng, Thư Ảnh gặp kiếp nạn này chỉ vì cứu ta mà thôi,
không liên quan tới các ngươi. Y cũng không cần ngươi tới chuộc tội,
ngươi trở về đi, mang ngươi theo chỉ làm chậm hành trình thôi.”

Sở Phi Dương chưa từng trắng trợn châm chọc người khác như vậy,

nhưng Quân Thư Ảnh mê man bất tỉnh đã lâu khiến tâm tình hắn rối loạn.
Mấy việc nhân quả thị phi phải trái này Sở Phi Dương tuy không muốn tính
toán so đo nữa, nhưng chung quy cũng không nhịn được sự nôn nóng trong
lòng, hoá thành một thứ lợi khí bén nhọn, từ sâu trong tâm trí chui ra.

Nguyên Tình dưới ánh mắt băng lãnh của Sở Phi Dương, cơ thể suy yếu

khẽ run lên, nhưng vẫn kiên trì nói: “Sở đại hiệp, ta sẽ không liên luỵ các
người. Trên đảo còn rất nhiều cơ quan cạm bẫy ngầm, ta có thể giúp các
ngươi nhanh chóng tìm được chung trùng.”

Sở Vân Phi nhìn trái nhìn phải, thấy Nguyên Tình co rúm thân thể quả

thực rất đáng thương, cũng hướng qua Sở Phi Dương cầu tình: “Sở đại ca,
Nguyên Tình nói cũng không sai, chúng ta lần trước lên đảo cũng gặp
không ít mật thất cùng huyệt động, nhưng đều không thấy chung trùng gì
đó….”

Sở Phi Dương giơ tay tỏ ý bảo cậu ngừng, nhìn Nguyên Tình một lát

mới nói: “Kỳ thực ngươi muốn đi tìm sư phụ ta.”

Nguyên Tình nghe xong,đôi mắt đen thẳm khẽ lướtqua một tia sáng, sau

đó hắn cúi gầm mặt, thái độ cam chịu.

Sở Phi Dương áp chế cơn cuồng bạo trong lòng xuống, làm cho mình

bình tĩnh trở lại mới nói tiếp: “Nguyên Tình, sư phụ ngoại trừ dặn dò chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.