DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1183

Mục Giang Bạch sờ sờ chòm râu: “Không phát sinh chuyển biến xấu gì,

vẫn ngủ nhiều như vậy, tựa hồ ngay cả ăn cũng không cần.Đây coi như là
tin tốt đi.”

Sở Phi Dương ngồi xổm xuống bên thành giường, tay trái cầm tay Quân

Thư Ảnh, tay phải vẫn ôm chặt thân thể nhỏ bé của Lân nhi, đem mặt chôn
xuống cổ Quân Thư Ảnh. Cứ như vậy ôm chặt lấy hai sinh mệnh quan
trọng nhất của hắn, tâm tư đã trầm tĩnh lại rốt cuộc cũng khiến hắn cảm
thấy một tia mệt mỏi.

“Nếu như Tiểu Thạch Đầu cũng ở đây thì tốt rồi, Thư Ảnh nhất định cao

hứng…” Sở Phi Dương lẩm bẩm nói. Hắn cũng biết không chỉ có Quân
Thư Ảnh cần, mà người cần hơn cả chính là hắn. Chỉ có nắm trong tay,
trong ngực mới khiến hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người hắn
yêu nhất, tâm tình nôn nóng của hắn mới chân chính bình tĩnh trở lại.

Lân nhi ngoan ngoan ngồi trong lòng Sở Phi Dương, trong hơi thở cảm

nhận được cả băng tuyết cùng bụi bặm. Mục Giang Bạch khẽ lắc đầu, đang
muốn đi ra ngoài, đã bị người được Tiểu Tùng mang theo đang từ ngoài
cửa vội vã đi vào làm cho cả kinh đến dừng cả cước bộ.

“Ngươi …. ngươi là…” Mục Giang Bạch có chút do dự không chắc lắm

mở miệng lên tiếng.

“Sư huynh, ta là Nguyên Tình.” Khi gặp lại Mục Giang Bạch, Nguyên

Tình ngược lại có phần bình tĩnh, mỉm cười nói, chỉ là dọc đường đi bôn ba
mệt nhọc nên khuôn mặt tái nhợt có phần thực thê thảm.

Sắc mặt Mục Giang Bạch thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ thở dài một

tiếng, ý bảo mọi người theo hắn ra ngoài.

Đáng thương cho Sở Vân Phi vừa mới thấy được mái tóc của Quân đại

ca, còn chưa kịp nhìn kỹ, đã bị Tiểu Tùng kéo ra khỏi mật thất, đem cửa
đóng lại, đoạn tuyệt hoàn toàn quải niệm của cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.