DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1184

“Quân đại ca, Quân đại ca huynh ấy…” Sở Vân Phi kêu được hai tiếng,

nhưng cũng không biết muốn hỏi cái gì, sau đó có chút nổi nóng nhìn Tiểu
Tùng, vẻ mặt tức giận.

Tiểu Tùng bị cậu dùng ánh mắt không tốt trừng lên nhìn mình một cái,

có điểm không hiểu, lại thấy Nguyên Tình đang theo Mục Giang Bạch
chậm rãi đi ra sân ngoài, liền một phen giữ chặt lấy Sở Vân Phi, kéo sang
một hướng khác: “Đi bên này bên này, tất cả mọi người đều có chính sự, ta
dẫn ngươi đi chơi.” (=.=) (=_=*)

“Ngươi làm cái gì vậy! Ai chơi đùa gì với ngươi! Ta cũng có chính

sự!….” Sở Vân Phi vừa mở miệng kêu lên, đã bị Tiểu Tùng kéo tay áo lôi
đi.

***

Một trận tuyết đầu xuân vừa mới hạ, khiến cho khắp sơn cốc như chôn

trong băng tuyết.

Mục Giang Bạch khoanh tay mà đứng, mái tóc hoa râm cùng chòm râu

bị gió thổi hơi hơi phiêu động. Nguyên Tình đứng phía sau nhìn hắn, trong
đầu khuôn mặt nam nhân anh tuấn bất phàm vẫn hiện lên rõ ràng như trước,
phảng phất có cảm giác chớp mắt ngàn năm đã qua.

“Nguyên Tình sư đệ, ngươi nếu tìm đến ta, ta liền muốn hỏi ngươi một

câu,ngươi lúc trước nói phải tái hiện lại ngày tháng huy hoàng của Đông
Long Các, thậm chí còn không tiếc vi phạm tổ huấn, chỉ vì cái trước mắt,
mà cưỡng ép luyện tập bộ tâm pháp kia, mới tạo ra kết cục như bây giờ.
Ngươi đã hối hận chưa?” Thanh âm già nua của Mục Giang Bạch từ phía
trước truyền tới, xa lạ khiến lòng người kinh sợ.

Nguyên Tình chợt giật mình phục hồi lại tinh thần, cắn chặt môi dưới.

Trước mặt hắn các oan hồn dã quỷ vẫn như cũ lao về phía hắn, cơ hồ che
kín cả thiên địa, khuôn mặt vặn vẹo méo mó hiện ra đều làcủanhững người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.