DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1207

người, cầu công danh lợi lộc, cầu công thành danh toại vạn người ngưỡng
mộ, cầu quan tước thêm thân hậu lộc nơi tay, bọn họ sở cầu cũng không có
sai. Chỉ là có một số người dùng sai cách, đi lầm đường, mới thành đại sai.

Sở Phi Dương ôm lấy Quân Thư Ảnh đang ngồi bên cạnh, cười khẽ nói:

“Ta cả đời này hành sự, tựa hồ chưa bao giờ bở lỡ.”

Con mắt Quân Thư Ảnh vẫn bị mảnh vải che kín, y nghiêng đầu nghi

hoặc, không thể lý giải được Sở Phi Dương đột nhiên nói ra một câu tự cao
tự đại này là có ý tứ gì.

Sở Phi Dương trong lòng thích thú, cười khẽ ôm lấy mặt y, đem mặt

mình áp lại gần,ôn nhu vạn phần mà cọ cọ.

Sở Vân Phi vừa bước ra khỏi khoang thuyền,trong nháy mắt thấy hành

vi thân mật của hai người, trong lòng chợt nổi lên một tia ghen tuông.

Tuy Sở Phi Dương đối với Quân Thư Ảnh chỉ là xích gần lại một ít,

nhưng Sở Vân Phi vẫn bị không gian đầy màu hồng kia làm cho đỏ mặt,
mặt đỏ tai hồng quay trở về khoang thuyền.

Cách thuyền nhỏ không xa, một bóng dáng to lớn ngân sắc đang chậm

rãi nhô lên khỏi mặt biển rồi lại lặn xuống, trong không trung mỹ lễ tạo
thành một quầng sáng hình cung. Giữa thiên địa rộng lớn thuyền gỗ kia có
vẻ nhỏ bé vạn phần từ từ hướng về mặt biển phía xa xa.

Nguyên tình cuối cùng cũng không theo Sở Vân Phi trở về Thiên Sơn,

hắn ở trước lối vào sơn cốc của Mục Giang Bạch một mình tiêu thất.

Sở Phi Dương đành an ủi Sở Vân Phi đang vạn phần lo lắng, hứa với

cậu sẽ dùng mọi mối quan hệ giúp cậu tìm kiếm Nguyên Tình, có tin tức gì
nhất định lập tức thông tri cho cậu. Sở Vân Phi lại vì lệnh triệu hồi cấp tốc
của sư phụ, nên chỉ có thể về Thiên Sơn trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.