DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1235

Lại một phen uổng công tìm kiếm không có kết quả.

Ba người tìm chẳng biết đã tốn bao nhiêu thời gian, theo như suy

đoán,có lẽ đã một ngày một đêm rồi. Mặc dù đều là những người có nội
công thâm hậu, nhưng căn bản vẫn tiêu hao phần lớn tinh lực, lại không ăn
không ngủ tìm kiếm lâu như vậy, ai cũng có phần ủ rũ.

Một lần nữa đốt lên đống lửa, xua tan đi sự ẩm ướt và hắc ám bao bọc

quanh thân, chiếu rọi làm không gian nhỏ này thêm ấm áp.

Ba người trầm mặc ngồi ăn lương khô. Sở Vân Phi mang vẻ mặt ủy

khuất nhìn về một phía,hai người bên cạnh vẫn như cũ chẳng thèm để ý tới,
vô tình làm như không thấy.Sở Vân Phi bĩu môi, yên lặng đi đến một góc
sáng sủa nằm xuống ngủ.

Sở Phi Dương cầm một cành khô khều khều đống lửa, chờ Quân Thư

Ảnh ăn xong nhẹ nhàng bảo y: “Đi ngủ đi, ta sẽ gác đêm.”

Sở Vân Phi thân thể co rúm lại, cuộn thành một đống nằm trong góc,

nói có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Sở Phi Dương biết là Sở Vân Phi hiểu lầm, thở dài một hơi giải thích:

“Xú tiểu tử, này không phải là muốn phòng ngươi, làm ra vẻ đáng thương
cái gì. Ngày hôm qua chính là ta gác đêm. Ngươi cho rằng ai cũng giống
ngươi sau một hồi ăn ngon ngủ kĩ có thể động tay động chân vào người của
ta?!”

Sở Vân Phi rầm rì vài tiếng, lui vào trong góc bất động.

Quân Thư Ảnh lại nói: “Hôm nay để ta gác đêm, ngươi đi ngủ đi.”Sở

Phi Dương vốn định phản đối, cùng Quân Thư Ảnh nhìn nhau một lát, cuối
cùng gật đầu đồng ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.