DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1240

như thế nói cho gia gia nghe, gia gia giúp ngươi.”

Tiểu Thạch Đầu nhìn Tín Bạch một cái, mở cái miệng nhỏ nhắn nói:

“Ngày hôm qua, Lợi sư thúc kể cho Thạch Đầu nghe một câu chuyện xưa.”

Chẳng qua là chuyện xưa thôi a, Tín Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi,

hòa ái dễ gần hỏi: “Chuyện xưa gì a, nói cho gia gia nghe một chút.”

“Ông ấy nói, trước kia trong thôn bọn họ có một ác bà bà*(bà bà = mẹ

chồng) đối xử với con dâu cực kỳ không tốt, đánh nàng, mắng nàng, còn
không cho nàng ăn cơm. Lợi sư thúc còn nói, tất cả bà bà trên đời này đều
là ác bà bà.” Tiểu Thạch Đầu vẻ mặt u sầu nói.

“Này…điều này thì có gì đâu?” Tín Bạch nghe xong mặc danh kỳ diệu.

“Gia gia, Tiểu Thạch Đầu biết, gia gia không thích phụ thân. Nhưng mà,

gia gia đừng đối xử với phụ thân không tốt, đừng đánh người, mắng người,
không cho người ăn cơm.” Tiểu Thạch Đầu nói nói lã chã – chực khóc:
“Phụ thân tốt lắm, gia gia đừng không thích phụ thân.”

Tín Bạch trợn tròn mắt, râu giật giật: “Ta vì sao phải đánh hắn, mắng

hắn, không cho hắn ăn cơm? Phi Dương hắn….” Nói được một nửa mới
phản ứng, Tiểu Thạch Đầu chính là nói cái gì mà bà bà tức phụ*(nàng dâu),
vậy phụ thân theo lời bé con nói, rõ ràng chính là…người kia…

Mặt Tín Bạch đều muốn tái đi.

Tiểu Thạch Đầu ánh mắt ngầng ngậng nước nhìn lão, khuôn mặt nhỏ

nhắn như cái bánh bao thịt, bày ra bộ dáng nếu lão không đáp ứng sẽ khóc
cho lão xem.

“Được được, tiểu tổ tông a, ngươi lo lắng nhiều quá.” Tín Bạch bất đắc

dĩ nói: “Ta không đánh y, mắng y là được chứ gì.” Nhớ đến tên đại đệ tử
thấy sắc quên hiếu, lại thở dài lẩm bẩm: “Ta cũng chẳng dám động thủ a.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.