“A cha của ngươi? Người cha nào của ngươi?” Tín Bạch hỏi xong, cảm
thấy bản thân cũng không quá thoải mái. Tiểu Thạch Đầu nhưng lại nghiêm
túc đáp: “Sở Phi Dương.”
“Làm sao lại có thể tùy tiện xưng hô tục danh của phụ thân như vậy? Ai
dạy ngươi?” Tín Bạch lắc đầu giáo huấn.
“Lúc cha ta tức giận, sẽ kêu như vậy.” Tiểu Thạch Đầu đúng tình hợp lý
nói.
Tín Bạch lại càng không thoải mái: “Vậy khi cha ngươi không tức giận,
cũng kêu như vậy a. Cha ngươi có thể kêu như vậy, ngươi thì không thể.”
“ Vì sao?” Tiểu Thạch Đầu trợn tròn đôi mắt to vô tội, nhìn Tín Bạch
hỏi.
Tín Bạch dừng một lát giải thích: “Bọn họ là lão tử của ngươi, ngươi là
nhi tử của bọn họ. Cho nên cha ngươi có thể kêu còn ngươi thì không.”
“Ai, vì sao a?” Tiểu Thạch Đầu tiếp tục thắc mắc, không đợi Tín Bạch
trả lời, bé lại tự lẩm bẩm: “Nga, ta biết rồi, bởi vì phụ thân là thê tử của a
cha, Tiểu Thạch Đầu là nhi tử của a cha, cho nên phụ thân có thể kêu a cha
Sở Phi Dương, Tiểu Thạch Đầu không thể kêu.”
Tín Bạch nghe xong khuôn mặt đều muốn méo mó, đây là chuyện mà
lão không muốn đối mặt nhất, cho dù Tiểu Thạch Đầu ngay tại trước mắt
lão cũng không thể tự lừa gạt chính mình, lại hết lần này tới lần khác bị âm
thanh trẻ con này nhắc nhở, sự thật đáng sợ.
Tiểu Thạch Đầu nhìn sắc mặt Tín Bạch không được tốt lắm, mở cái
miệng nhỏ nhắn ra, nhăn lông mi lại, hít một hơi.
Tín Bạch cố gắng không tiếp tục để ý đến chuyện của Sở Phi Dương
nữa, vội vàng ân cần hỏi: “Thạch đầu, làm sao vậy? Chuyện gì buồn rầu