DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1307

cho hạ nhân chuẩn bị rất nhiều bổ phẩm danh quý để nấu cho ngươi ăn…”
=))

“Phụt…” Cao Phóng lời còn chưa dứt, Tín Vân Thâm vừa mới uống vào

một ngụm trà nhịn không được phun ra, “Ngừng, ngừng! Cha ta… Cha ta,
lão mỗi ngày muốn loạn thất bát tao đông tây làm cái gì a?”

Cha, ta còn cần phải bồi bổ sao? Tín Vân Thâm cảm thấy sâu trong nội

tâm giống như có một vạn con thần thú đang theo gió lao ra. Hiện tại Tiểu
Phóng cũng đã lấy dưỡng sinh luận ra để hạn chế tính phúc (chắc là ‘khả
năng xôi thịt’ thì phải, hỏi anh GG thì “

性福” = “sex”, =.=!) của ta. Tiếp

tục bồi bổ, tiếp tục bồi bổ khẳng định y ngay cả giường cũng không để ta
thượng ở trên cho tốt quá?! (amen!)

Sở Phi Dương đối với ngôn ngữ trắng trợn đến ‘kinh thế hãi tục’ như

vậy sớm đã tu luyện đắc đạo, miễn cưỡng bảo trì hình tượng chỉ có thể khẽ
ho hai tiếng.

Hiện trường người nghe, duy nhất có thể bảo trì bát phong bất động,

hoàn toàn điềm tĩnh cũng chỉ còn lại một mình Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh nâng chén trà lên thổi thổi lá trà đang bồng bềnh, trầm

mặc một lát, nói: “Tín lão đầu… quả không phải người thường.”

Sở Phi Dương cùng Tín Vân Thâm liếc nhìn nhau, không hẹn mà gặp

bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài thật sâu.

Sở Phi Dương nắm bả vai Quân Thư Ảnh than thở: “Thật ra thì, hai

ngươi cùng sư phụ ta, ở phương diện nào đó rất giống người một nhà…”

Hai vị này thỉnh thoảng khiến người ta ‘ngữ bất kinh nhân tử bất hưu’

(2)… Sở Phi Dương nhìn Tín Vân Thâm một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.