DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1323

Oán khí nhẫn nhịn vài ngày vào thời khắc này như được bạo phát một

chút, Thanh Lang thở ra một hơi nói: “Thư Ảnh không hổ là người của
Thiên Nhất giáo ta, biết là ta thích làm như thế nào. Tiếp tục đi thôi.”

Những con mắt dị thường lẩn khuất sau lớp sương mù dày đặc như lóe

lên, Quân Thư Ảnh mạnh mẽ ngoảnh lại nhìn nhưng hoàn toàn không thấy
gì, giống như chúng đã biến mất trong màn sương mù quỷ dị.

Thanh Lang và Tín Vân Thâm dọc đường đi đạp bằng mọi vật cản. Cao

Phóng không có nội lực, lại dặn dò Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh không
cần lãng phí thể lực để phòng gặp phải dị tượng khác. Mấy người cứ như
vậy một đường đi tới, tựa như đi trên đạo lộ, cảm thấy sương mù lượn lờ
không dứt cũng vì vậy mà loãng đi rất nhiều.

Sở Phi Dương nắm tay Quân Thư Ảnh, lại cảm thấy tay y càng lúc càng

lạnh thỉnh thoảng còn khẽ run.

“Thư Ảnh, ngươi làm sao vậy? Là bị nhiễm sương độc? Cao Phóng…”

Thanh âm lo lắng gọi Cao Phóng của Sở Phi Dương bị Quân Thư Ảnh cắt
ngang.

“Không phải, ta không sao. Chỉ là… chỉ là cảm thấy dường như càng

ngày càng lạnh.” Quân Thư Ảnh đem hai tay đều đặt vào trong lòng bàn tay
Sở Phi Dương sưởi ấm, nhíu mày nói: “Nội lực của ta cùng các ngươi bất
đồng, đối với khí lạnh có một chút nhạy cảm. Nơi này rất quái dị, chúng ta
nhất định phải nhanh đi ra ngoài.”

Sở Phi Dương đau lòng đem hai tay Quân Thư Ảnh bao trọn trong lòng

bàn tay của mình, dùng nội lực chậm rãi sưởi ấm cho y.

Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương nói: “Ngươi cũng đừng hoang phí

nội lực, ta cũng có nội lực hộ thể, không sợ lạnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.