DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1321

Thanh Lang hiểu ý, mấp máy môi khẽ cười: “Thanh mỗ kiếp này có thể

cùng mọi người làm bạn, thật không uổng phí.”

Mấy người xan phong lộ túc (tương tự ‘ăn gió nằm sương’, ý nói vất vả)

một đường đi nhanh, cuối cùng đã tới lãnh địa Vô Vi tộc theo như trong thư
Tín Bạch nói tới. Nơi này rất xa thành trấn hương thôn, nếu thực sự có
người sống ở đây, nói là đoạn tuyệt với nhân thế cũng không quá chút nào.

Hiện ra trước mắt mọi người là một mảnh hoang dã không nhìn thấy

điểm tận cùng. Cây khô thưa thớt lẩn khuất, sớm đã không còn sức sống,
chỉ còn lại vài nhánh khô héo đen một màu, tử khí nặng nề từ mặt đất bốc
lên tận trời cao.

Cao Phóng thấy lời trong sách nói quả nhiên không sai, trước mặt cách

đó không xa, sương mù màu xám bắt đầu mơ hồ di động, càng xa càng dày
đặc, đem tất cả sự vật che phủ trong màn sương, nhìn không rõ diện mạo.

Cao Phóng từ bọc nhỏ mang bên mình lấy ra vài viên dược hoàn, vừa

phân phát cho mọi người vừa nói: “Cái này là đan dược có công dụng loại
bỏ tà khí, mọi người trước ăn vào, có chút ít còn hơn không. Ngoài cái này
ra, đối với chướng khí nơi này ta cũng không có biện pháp khác. Ta mang
đủ dược vật, chỉ có thể đi một bước xem xét một bước. Bất quá sương mù
dày đặc này đối với thân thể hẳn là không có gì tổn hại, nhưng Vô Vi tộc
nhân dường như là muốn dùng chướng khí để che mắt, mọi người phải cẩn
thận.”

Tín Vân Thâm tiến về phía trước vài bước, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng:

“Cha ta đã rất lâu không có có tin tức, không biết lão hiện tại thế nào.”

Sở Phi Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, cùng Quân Thư Ảnh nhìn nhau một

cái. Thanh Lang trầm mặc đi thẳng về phía trước, cùng mọi người đi về
hướng sương mù dày đặc lượn lờ huyền bí kia…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.