DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1347

Quá nửa đêm, sự tĩnh lặng bị từng đợt la thanh (tiếng cồng chiêng) dồn

dập phá vỡ, tộc trưởng từ trong giấc mộng bừng tỉnh, khoác lên y phục, bực
mình đi ra ngoài.

“Tộc trưởng, phu nhân… phu nhân không thấy đâu!” Có người thở

hồng hộc báo lại, “Mọi người đã tìm kiếm khắp nơi.”

Doãn Tử trừng to mắt, tức giận bước tới hai bước, truy vấn: “Người

canh gác đâu?”

“Tựa hồ bị chuốc mê dược.” Kẻ vừa chạy đến hổ thẹn trả lời.

Doãn Tử khí trầm xuống, suy nghĩ một chút nói: “Hắn trúng độc, lại có

băng xà ở bên người nên nhân lúc hắn còn chưa chạy xa các ngươi xung
quanh đại điện hảo hảo lục soát, một góc nhỏ cũng không được bỏ sót.”

Người nọ lĩnh mệnh, liền vội vội vàng vàng chạy đi. Doãn Tử nhìn bầu

trời đêm được ánh lửa rọi sáng, híp mắt nhỏ giọng: “Ngươi là mệnh định
chi nhân của chúng ta, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn thoát sao?”

Quân Thư Ảnh giờ phút này nội lực không khá hơn là mấy, Vô Vi tộc

nhân trong điện lại quá nhiều, bất đắc dĩ chỉ có thể hoảng hốt mà tận lực
chạy bừa tới nơi ít người thấy.

Trong tai tiếng truy bắt của Vô Vi tộc nhân mà y nghe không hiểu đang

cấp tốc dội đến gần. Quân Thư Ảnh chỉ có thể cắn răng bám víu bên hòn
giả sơn, vừa mới nhảy xuống phía dưới loạn thạch để ẩn thân, liền có hai
nhóm Vô Vi tộc nhân từ hai phía chạy tới, tại hòn giả sơn chạm mặt nhau
rồi lại tản ra tìm kiếm.

Quân Thư Ảnh âm thầm thở ra một hơi, bạch xà bên tai vẫn còn đang

dùng thân thể lạnh như băng quấn lấy vai y, thỉnh thoảng le lưỡi phát ra
thanh âm kỳ quái, vứt cũng vứt không được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.