DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1371

Mọi người ăn uống no say tới bến, không ai chú ý tới hai nhân vật chính

của yến hội đã lẻn rời đi.

Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cùng nhau ngồi trên đỉnh lầu các cao

nhất tại Thanh Phong kiếm phái, đỉnh đầu là trăng tròn sáng tỏ, gần tới nỗi
tựa hồ đưa tay là có thể hái xuống.

Hai người nằm dựa vào nhau, cùng nhìn vào màn đêm sâu thẳm, Sở Phi

Dương bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.

“Ngươi cười cái gì?” Quân Thư Ảnh có chút say khướt mà hỏi.

Sở Phi Dương đảo tròn mắt, chậm rãi nói: “Ta suy nghĩ. Ngô… Ta đang

nghĩ, giang hồ này, võ lâm này, xưa nay không thiếu các loại bí kíp bí bảo.
Hôm nay có một bản Thiên Hạ Vô Song, ngày mai lại có một bộ Thiên hạ
vô địch… Có cái gì tốt chứ. Mọi người cố liều mạng mà tranh tranh đoạt
đoạt, lại còn rất đỗi vui mừng.”

“Luận điệu hoang đường!” Quân Thư Ảnh khinh thường nói, vặn vẹo

cái đầu, miệng phun ra mùi rượu phả xuống cổ Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương nắm chặt mười đầu ngón tay y, chậm rãi chế trụ, tiếp tục

cười nói: “Có lẽ, có lẽ là bởi vì ta sớm đã có ‘Thiên Hạ Vô Song’ của mình,
những thứ đó căn bản không thể đặt vào trong mắt được nữa rồi.”

Quân Thư Ảnh sau nửa ngày trầm mặc, cái đầu choáng váng tựa hồ vừa

mới hiểu ra, liền ha ha cười ra tiếng.

Bộ dạng mê hồn này của y khiến cho Sở Phi Dương yêu không muốn

buông tay, hơn nữa nhiều ngày xa cách, cuối cùng cũng không còn bị tiểu
xà quấy rối, Sở Phi Dương nhịn không được tiến về phía trước, hôn thật
chặt lên đôi môi Quân Thư Ảnh đã bị rượu làm cho ướt át ửng đỏ.

Đây mới là Thiên Hạ Vô Song… ta ham mê nhất!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.