DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1510

binh (vũ khí thần kì) khắp chốn giang hồ, ở Vô Cực sơn trang không thiếu
thứ gì. Ngươi ở Thanh Phong kiếm phái hẳn là hiểu được cái này đối với
người trong võ lâm ý vị như thế nào.”

Cao Phóng lật xem vài tờ, thì ra là một bản tâm pháp của một môn phái

sớm đã biến mất trên giang hồ. Y biết là bởi vì thời gian ở Thiên Nhất giáo
đã từng nghe nói qua. Môn phái này võ công tuy không có bao nhiêu xuất
chúng nhưng với sở trường y thuật tuyệt diệu đã giúp bọn họ ở trên giang
hồ có địa vị cao cả.

Nghe nói mười mấy năm trước, môn phái này tuyệt tích khắp giang hồ,

vị chưởng môn cuối cùng đã đuổi hết môn phái đệ tử, rồi chính bản thân
mình cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Vài chục năm nay
rất nhiều người trong võ lâm mưu đồ tìm đến bí tịch tâm pháp của môn
phái này, vì vậy mà lưỡi đao nhuốm máu của bạch cốt y thuật đã gây ra cái
chết cho biết bao nhân mạng là bảo vật mơ ước của người tập võ, duy chỉ
có điều là chưa một ai từng thấy nó. Hiện giờ lại xuất hiện từ trong tay
Thạch Lệ.

“Cái này…” Cao Phóng kinh ngạc nhìn Thạch Lệ.

“Đây là vì ta dẫn theo hơn hai trăm hảo huynh đệ từ Thạch gia trại gia

nhập Vô Cực sơn trang nên được một phần thưởng nhỏ.” Thạch Lệ nhếch
môi cười.

Cao Phóng vốn đã biết Vô Cực sơn trangthực lực không tầm thường,

thần bí khó dò, nhưng cũng chưa từng nghĩ bọn chúng lại cường đại đến
mức độ này. Nếu thật là như vậy, thì toàn bộ Trung Nguyên võ lâm chống
lại bọn chúng liệu có mấy phần thắng?!

Cao Phóng không dám trì hoãn, lập tức đi tìm Tín Vân Thâm và Sở Phi

Dương, Quân Thư Ảnh, đem lời Thạch Lệ vừa rồi nói với y nói lại cho mọi
người biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.